Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

/

Chương 449: Còn anh thì có thể rảnh rỗi đi tìm hai đồng đội cũ

Chương 449: Còn anh thì có thể rảnh rỗi đi tìm hai đồng đội cũ

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Vòi Rồng

4.251 chữ

23-07-2023

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục tiêu trước mắt của ba người là phải cùng Châu Phi mua bán thương mại. Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng ban đầu, còn phải từ từ mở rộng thị trường Châu Phi, đưa hàng hóa ở bên này sang bên đó. 

Sau khi ba người quyết định kế hoạch phát triển thì Cố Minh và Phương Bác vội vàng quay về phòng làm việc, tiếp tục đi làm chuyện của công ty Sách Bác. 

Sau khi công ty Sách Bác và nhà họ Lâm hợp tác thì đã có thời cơ phát triển nhanh chóng, nhưng công ty Sách Bác vốn dĩ không có nhiều nhân tài, điều này khiến cho hai ngày nay Cố Minh và Phương Bác luôn bận rộn mở rộng quy mô cho công ty Sách Bác, điên cuồng tuyển dụng từ các công ty khác nhau. 

Nhìn dáng vẻ vội vã của hai người, Tiêu Sách gật đầu mỉm cười. 

Có hai người Cố Minh và Phương Bác phụ trách, anh cũng có thể yên tâm giao việc của công ty cho hai người đi làm, còn anh thì có thể rảnh rỗi đi tìm hai đồng đội cũ. 

Suy nghĩ đến việc Thủy Oa và Hổ Tử bị Lý Như Yêu hãm hại, trên mặt của Tiêu Sách lập tức tỏ ra khí lạnh, giống như có ý định giết người. 

“Nhà họ Tô chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn để tiện như vậy, yên tâm, chỉ cần Tiêu Sách tôi còn ở đây thì nhất định sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu...” 

Tầm mắt của Tiêu Sách nhìn ra xa, cả người tràn đầy ý định muốn giết người. 

Cho đến mười phút sau, sát khí trên người Tiêu Sách mới từ từ tiêu tan, dần dần khôi phục lại bình thường. 

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Sách reo lên. 

“Ôn Liễu?” 

Tiêu Sách có chút bất ngờ. 

Kể từ khi Tiêu Sách giới thiệu Ôn Liễu cho Lâm Bán Thanh thì Tiêu Sách cũng chưa từng gặp lại Ôn Liễu. 

Bây giờ Ôn Liễu bỗng nhiên gọi đến, điều này khiến cho Tiêu Sách rất bất ngờ. 

“Sao vậy, quên tôi rồi sao, cô không gọi điện cho tôi thì tôi còn tưởng là cô đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi đấy.” Tiêu Sách ở bên này cười đùa. 

“Em làm sao có thể quên được anh Sách cơ chứ, lần này em muốn thay mặt gia đình mời anh một bữa, nếu như không có anh thì có lẽ công ty của gia đình bọn em đã đổ nợ rồi. Anh Sách, anh sẽ không để em mất mặt đâu phải không?” 

Ôn Liễu ở đầu dây bên kia có chút đùa giỡn với Tiêu Sách, tinh thần tuổi trẻ dâng trào, dù chỉ là từ trong điện thoại nhưng Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. 

“Việc này, tôi thật sự không có thời gian, sắp đến tôi phải đi phía Bắc một chuyến.” Tiêu Sách nói không nên lời với đầu dây bên kia. 

Ôn Liễu này sớm không mời, muộn không mời, cố ý mời anh lúc anh phải đi xa, thật là khiến cho Tiêu Sách khó chịu mà. 

“Đi phía Bắc sao? Anh Sách, em có thể đi cùng anh không? Việc làm ăn của gia tộc em đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi, em ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vả lại em cũng chưa đi đến phương Bắc, anh có thể dẫn em đi theo được không?” 

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến âm thanh khẩn cầu làm nũng của Ôn Liễu khiến cho Tiêu Sách cảm thấy toàn thân lập tức tê dại. 

“Không được, nơi tôi phải đi là điểm cực bắc của nước Hoa, cô sẽ chịu không nổi đâu.” Tiêu Sách lập tức từ chối. 

Anh thật sự phải đi đến điểm cực bắc của nước Hoa, nhiệt độ cực kì thấp, Ôn Liễu đi theo nhất định sẽ không chịu nổi. 

“Anh nhìn xem, có một người phụ nữ xinh đẹp như em đi cùng anh, đoạn đường này anh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Vả lại, em mặc thêm nhiều quần áo là được rồi, không phải sao?” 

Ôn Liễu ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu nũng nịu nói với Tiêu Sách. 

“Hơn nữa, em còn sẽ cho anh một sự ngạc nhiên” 

Thấy Tiêu Sách vẫn chưa mở miệng nói gì, Ôn Liễu lại bày ra đòn chí mạng của bản thân, nói lời thề son sắt với Tiêu Sách, 

“Ngạc nhiên, ngạc nhiên cái gì?” Qủa nhiên Tiêu Sách đã bị Ôn Liễu khơi dậy sự tò mò. 

“Đương nhiên là ngạc nghiên rồi, nếu nói cho anh rồi thì còn gì là ngạc nhiên nữa?” Ôn Liễu ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt đầy đắc ý dụ dỗ Tiêu Sách. 

“Được thôi, nếu như cô không sợ lạnh thì đi vậy. Tôi đợi cô ở đại sảnh sân bay, gặp nhau lúc một giờ chiều.” Cuối cùng Tiêu Sách vẫn không từ chối mà đáp ứng Ôn Liễu. 

Đúng một giờ chiều, Tiêu Sách có mặt tại sân bay. 

Dù cho đại sảnh sân bay hết sức chật chội, Tiêu Sách chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được Ôn Liễu. 

Bởi vì dáng vẻ của Ôn Liễu lúc này thật sự quá chói mắt.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!